Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Chuyện tào lao...

Khá nhiều anh giai, thậm chí kể từ thời trước cả Freud, cùng có chung quan điểm rằng đàn bà ngoài sinh đẻ, về cơ bản còn có thiên chức khá quan trọng, là hủy hoại đàn ông. Một số vô thiên lủng các loài vật khác cũng có đặc tính này. Cứ hỏi các bạn ngựa trời thì biết, ý mình không phải là một nhóm các nữ thi sĩ nào đấy của chúng ta, mà là lũ bọ ngựa cái ấy, hay lũ nhện cũng vậy, sau khi ân ái thỏa mãn xong là chúng ngấu nghiến con đực. Sao lại có chuyện buồn cười thế? À cái này thì anh giai Darwin nói mãi rồi.

Lũ đực chúng ta chả bao giờ muốn trở thành bữa trưa của ai đó, kể cả là bạn tình, nhưng đôi lúc vẫn cứ đâm đầu vào là sao nhỉ? Câu trả lời quá dễ, bản năng sinh ra đã là vậy, ơn giời, nhờ có gà mái mà lũ gà trống có bộ lông sặc sỡ, biết gáy, nhờ vậy mà chúng ta biết rằng trời đã sáng, và tiện lợi vô cùng, là những cái phất trần. Tất nhiên chưa có một thống kê nào về chuyện những con gà trống sau khi nhảy lên lưng gà mái thì bị gà mái mổ cho đến chết, nếu có chăng thì chẳng qua ông chủ nhà bỗng dưng có khách đột xuất, chẳng dại gì mang gà đẻ ra đãi, nên chú gà trống đáng thương bị đem ra vặt lông. Có điều, là bọn gà trống, bản thân chúng cũng đáng thương lắm rồi, loanh quanh suốt đời chỉ thi nhau gáy và chải chuốt, đong lũ gà mái, cả đời chúng nhảy lên cái cọc rào ưỡn ngực ra khoe rằng ta đây sở hữu toàn bộ chỗ này, cái chuồng gà. Các cụ có câu gì mà gà cậy gần chuồng ấy chính là thế.

Thi thoảng, thử lắng nghe tiếng gà gáy sớm trưa, sẽ thấy rất tội nghiệp, và cực kỳ buồn cười, nó ngơ ngơ ngáo ngáo sao sao ấy, ngắn gọn là nó ngô nghê tuyệt trần.

Với các thi sĩ, nàng thơ sẽ là cảm hứng để cho chúng ta có những áng thơ trác tuyệt. Nhưng tiết lộ một bí mật kinh khủng này: Các nhà thơ hiện đã tuyệt chủng, chỉ còn lại đám vần vè tập tành chơi trò ghép chữ thôi, chủ yếu là để lừa gái lên giường cho nhanh. Về vấn đề này, nhà thơ đếch thực cuối cùng còn sót lại có thể làm chứng khi cách đây dễ đến gần hai mươi năm, anh đã mở đầu một bài thơ bằng câu:


“Thật kinh ngạc, vẫn còn một nhà thơ lang thang trên phố!
Thật kinh ngạc!”

Vâng, chúng ta đang nhắc đến nhà thơ Nguyễn Vĩnh Tiến, thật kinh ngạc là anh cũng chơi facebook!


Không thể nhớ hết bài thơ đó như thế nào nữa, hình như mỗi thằng ứng khẩu một câu, nhưng có lẽ đó là bài thơ đếch thực cuối cùng, mà vừa sáng tác vừa cười lăn lộn đến suýt tắt thở. Đáng tiếc là vì lơ đãng, hoặc muốn để bài thơ giữ nguyên vẻ đẹp khởi thủy, chẳng ai buồn chép lại, cho nên bài thơ đã thất truyền mãi mãi. Tuy nhiên vẫn có thể nói đại khái bài thơ kể về niềm kinh ngạc khi thấy một nhà thơ vẫn còn lang thang trên phố, rồi thật kinh ngạc khi thấy một anh chàng một hôm thức dậy rất kinh ngạc nhận ra mình chả có lý do gì để tồn tại, anh chàng bèn đến gặp cô bạn gái để nói về điều đó, rồi nhảy lầu, cô gái thốt lên: “Thật kinh ngạc, anh cũng chẳng có lý do để chết!”. Thật kinh ngạc là chẳng có phép màu nào để anh chàng si tình có thể sống lại được, thật kinh ngạc và kinh ngạc…

Thật kinh ngạc là tự dưng mình lại nhớ đến những chuyện tào lao đáng kinh ngạc ấy!

Bây giờ chỉ trẻ con mới còn biết kinh ngạc về mọi thứ. Chúng ta, đám người lớn đáng thương từ lâu đã đánh mất khả năng kinh ngạc, dẫu có thấy chuyện gì đi nữa thì cũng nhếch mép cười nhạt: Ồ, những chuyện điên rồ này vẫn xảy ra hàng ngày đâu có gì lạ bạn ơi, chuyện bình thường mà. Cái thằng đó vì ghen tuông mà giết chết cả nhà cô bạn gái, ô chuyện nhỏ mà, thậm chí nó còn chưa bằng thằng Luyện. Còn nhà cái thằng đại gia gì đó trả cô con dâu về địa phương vì nghi con bé mất trinh, đóng clip sex nữa, hành xử vậy là đúng kiểu quần chúng đại gia quá rồi đâu có gì phải kiện cáo lên báo tùm lum chứ…

Chuyện bình thường ở huyện là quanh đi quẩn lại cũng vẫn cái ngàn vàng ngàn bạc tào lao đó thôi, đực đực cái cái, đâu có gì là lạ chứ. Chả cần biết mô tê ra sao, nhân dân cần lao chúng ta được nhậu tơi bời, sao nữa, đám nhà báo trồng cải bày sẵn mâm rồi, nhậu thôi. Kệ mẹ cái đám được gọi là đại gia ấy ra sao, chúng ta có thứ để nhậu đã, nhậu nốt cả trinh nữ đóng clip sex, trông cũng ngon lành ngoan ngoãn đấy chứ. Báo chí và dư luận nhân danh cái đếch gì chưa biết, nhưng đẹp mặt cả ba họ cái mớ bùng nhùng này đều lên bàn nhậu của thiên hạ. Mọi thứ cũng từ đàn bà mà ra, thật kinh ngạc vì chả thấy cô vợ nào trả rể về địa phương vì phát hiện gã mất tân hoặc  trước đó từng tham gia clip sex nhỉ. Con đường bình quyền nam nữ xem ra còn chông gai lắm.

Thôi khai vị thế đủ rồi, quay lại món chính. Quả thật hôm nay có hứng nhảm tí về chuyện đàn bà biến đàn ông thành bữa trưa như thế nào, đấy là ý chính, còn ba cái râu ria từ từ nhậu sau. Đặc biệt, đối với đám đực ít ỏi còn làm công việc sáng tạo, nghĩa là đám mà chúng ta quen gọi là nghệ sĩ đó, thì điều này đặc biệt đúng. Một số người sẽ nhao nhao phản đối, rằng đám nghệ sĩ giờ toàn bị gay, nếu không bị gay thì rõ là… không bình thường. Tùy thôi, cứ giả sử là còn sót lại vài nghệ sĩ đực đích/đếch thực, ta thử nghiên cứu xem sao.

Đàn bà là nguồn cảm hứng sáng tạo để mấy tay họa sĩ bôi bôi trát trát, đám thi sĩ ghép vần, đám văn sĩ tưởng tượng ra những câu chuyện sướt mướt, rồi thì phim ảnh, âm nhạc, v v…

Một số nghệ sĩ khi yêu đương quả là có thêm cảm hứng sáng tạo, một số ít làm được vài cái gì đấy, số còn lại bị đàn bà chi phối, trở nên nhợt nhạt, tha hóa, sau đó biến mất như chưa từng tồn tại, một số trở nên cáu bẳn, xấu tính, phát điên, tự tử, nghiện… v v

Chúng ta sẽ không biết gì về những nghệ sĩ vô danh bất hạnh đó, đơn giản là vì họ vô danh. Chúng ta chỉ biết đến số ít những kẻ may mắn hơn chút đỉnh, nổi tiếng, để lại những thứ hay ho, nhưng lẽ ra họ sẽ còn hay ho hơn nếu không phí quá nhiều thời gian vào những cuộc phiêu lưu tình ái vô bổ. Thực tế, sau những màn lãng mạn ướt át ban đầu, người ta ít biết rằng thực tế đa phần cuộc tình của các nghệ sĩ mau chóng biến thành thảm họa. Với người bình thường thảm họa một, thì với các nghệ sĩ sẽ gấp mười lần, vì họ nhạy cảm, dễ bị tổn  thương, và 99% đều điên nặng. Khi cuộc tình êm ả, họ sẽ viết những bản tình ca lãng mạn và hời hợt, khi họ cãi cọ quăng bát quăng đĩa chúng ta đừng trông chờ điều gì, còn khi thất tình họ tặng chúng ta những bản nhạc sầu não ủy mị, sến vô bờ bến. Vậy là chẳng có tuyệt tác nào ở đây hết. Nếu không nhầm đa phần các thiên tài âm nhạc đều chết trẻ, và chết trong cô đơn. Các nhà văn, các đại thi hào hồi xưa cũng vậy, đám nhờ nhờ sau này không chấp. Đã bảo rồi, thi sĩ đếch thực và các thiên tài, họ tuyệt chủng từ đời nảo đời nào.

Nếu bạn là đực rựa, bạn đủ can đảm định làm một nghệ sĩ, ví dụ thế, bạn sẽ phải yêu bản thân mình và ích kỷ tuyệt đối, coi bản thân mình quý hơn vàng, và mặc dù háo sắc chết đi được, bạn cũng phải/chỉ nên coi đàn bà là những bông hoa, còn bạn là ong bướm, bạn đi hút mật, hết bông hoa này đến bông hoa khác. Tình yêu à, cho tôi xin đi! Tình yêu là thứ do mấy thằng đểu nghĩ ra để lên giường miễn phí với gái đấy, câu này là do một thằng đểu thiên tài nào đấy từng nói ra, đếch nhớ.

Vậy cho nên, nếu đã trót sai lầm thề non hẹn biển và hót líu lo đủ thứ về tình yêu, bạn cũng sẽ không bao giờ khiến đàn bà hài lòng, họ vẫn sẽ giận dỗi sớm nắng chiều mưa trưa dâm mát và hành hạ bạn bằng đủ trăm phương ngàn kế vô cùng tinh vi, mà chính bản thân họ cũng không ý thức được về chuyện đó. Nếu ý thức được, họ đã đéo phải là đàn bà. Đã bảo rồi, đây là câu chuyện về thiên chức và bản năng hủy diệt của đàn bà, nghe rất vô lý nhưng mà thực ra lại cực kỳ có lý đấy. Nó không chỉ đơn giản như câu chuyện mấy gã hoàng đế làm những chuyện điên rồ để đẹp lòng ái phi, rồi bị thao túng, loạn cả thiên hạ. Thực ra chả cần phải lấy ví dụ xa xôi hoành tráng ghê gớm đến thế, chỉ cần lật một trang báo bất kỳ sẽ thấy ngay các vụ cướp giết hiếp đủ loại bi kịch, mà nếu soi kỹ ngọn nguồn bạn sẽ thấy bóng dáng đàn bà sau đó, nhưng sẽ hiếm hoi hoặc chẳng bao giờ chúng ta thấy những người đàn bà là nguyên nhân hoặc là thủ phạm, họ sẽ luôn có dáng vẻ là những nạn nhân đáng thương. Ngoại trừ một số trường hợp như chị gì nướng anh chồng nhà báo, sau khi đã cùng nhân tình nướng rất nhiều tiền vào các sòng bài bên Căm, nhưng mình hoàn toàn có thể cảm thông cho chị, vì hình như chị khá đẹp, lại là dân cờ bạc, máu liều chị đâu có thiếu.

Những người đàn bà như thế nào có khả năng (năng khiếu/thiên chức) hủy hoại đàn ông? Trước tiên là họ có chút nhan sắc, dáng coi được, vú to mông mẩy, mắt dâm (hay gọi là lẳng cũng được), ngoài ra nếu không sở hữu một vài ưu điểm ngoại hình, họ phải thật sự dâm, có kỹ năng làm tình trác tuyệt. Ở một bài viết trước đây mình cũng đã từng đề cập đến họ, dưới cái tên rất khát máu: “Máy bay chiến đấu”. Tuy nhiên, ở đây đối tượng đề cập có rộng hơn một chút, phổ quát hơn, là đa phần các máy bay đều có thể biến thành chiến đấu cơ, và nếu các phi công không cẩn thận, sẽ dẫn đến thảm họa. Nhưng điều kinh ngạc là một số thiên tài nghệ thuật của chúng ta tài năng vừa hé nở lại thui chột lãng xẹt vì những con đàn bà  tầm thường về mọi mặt, không ai lý giải nổi, trừ  chính các thiên tài chết yểu này. Muốn biết bí mật ấy, đi mà hỏi các thiên tài.

Vậy là các phi công, các nghệ sĩ nhào lộn của chúng ta, họ chỉ lờ mờ nhận thức được những mối hiểm họa này. Nhưng mà như đã nói rồi đấy, cứ thấy máy bay là các nghệ sĩ bèn nhảy lên lái vội, bản năng và bệnh nghề nghiệp nó thế rồi, thay đổi thế đéo nào được, phỏng ạ?

Ban đầu, những đường bay rất thơ mộng, hình trái tim, hình bông hoa, rồi thì vẽ lên bầu trời cả những “I love you” cùng đủ những cái tên “Thơm, Thắm, Mận, Mơ…”. Rồi sao nữa nào? Rồi thì cũng phải hạ cánh chứ, bay mãi thế đéo nào được, đó là lúc thảm họa hay xảy ra, rất hiếm những cuộc tình lãng mạn trên mây mà hạ cánh an toàn được, tin mình đi, các bạn biết mình nói vậy nghĩa là gì rồi mà. Nếu bạn nào chưa biết thì tự tìm hiểu, nhờ bạn Google tìm hộ, về những bê bối tình ái đời nghệ sĩ ấy mà, đầy rẫy. Có biết Puskin là ai không? Không à? Thế hẳn phải biết Lê Công Tuấn Em chứ? Có muốn mình liệt kê thêm một danh sách không?

Sau cuộc chu du trên mây, máy bay sẽ cạn nhiên liệu, chán bay, dù bạn có sáng tạo 1001 kiểu bay thì vẫn chưa đủ. Bạn sẽ không bao giờ khai thác hết tiềm năng của một chiếc máy bay, ngay cả máy bay bà già, đó mà một sự thật. Và khi bạn đã thể hiện hết tài năng, không còn vẹo gì, máy bay sẽ tự bay theo kiểu nó thích, lúc đó chính bạn đã bị nó điều khiển, và đó là lúc đặt dấu chấm hết cho mọi thứ. Máy bay thì biết đéo gì, bay chán nó sẽ đâm đầu xuống đất, kéo theo cả bạn.

Nhảy dù là một phương án được tính đến, nếu bạn đủ tỉnh táo. Nhưng mẹ kiếp, các nghệ sĩ có bao giờ tỉnh táo đéo đâu, cứ thấy máy bay là leo lên lái, rồi tiếc của nên biết nó đâm xuống tan xác vẫn cứ cố bám theo. Có nhiều thằng đàn ông lạ kỳ, chơi bời chán chê rồi mà khi con bồ nó đi lấy chồng lại nổi điên lên ghen tuông vác dao đến thảm sát cả nhà người ta, các nghệ sĩ thì máu điên có thừa. Hãy bảo trọng!

Vui tí giết thời gian, nói qua chuyện sức sáng tạo của các nghệ sĩ dở, cứ thằng nào bồ bịch vào y rằng tịt ngóm chả đẻ ra cái gì hay ho nữa. Một số thì sự nghiệp coi như chấm dứt sau khi lấy vợ, khoan chưa cần nói cụ thể vì cơm áo gạo tiền hay tỉ thứ khác. Nhưng điều mà đám văn nghệ sĩ thấy rõ nhất là từ khi yêu đương hay vợ con vào thằng họa sĩ A thằng nhà thơ B bỗng dưng chả còn giao du tham dự các vụ cãi nhau nghệ thuật vị nhân sinh hay vị nghệ thuật mả mẹ gì nữa, mặc dù trước đấy chúng vốn là những kẻ to còi nhất hội. Không phải vì bận giặt tã hay kiếm tiền mua sữa, không phải vì bận làm thơ tặng người yêu, chỉ đơn giản là niềm đam mê sáng tạo nghệ thuật của gã không còn nữa, vì gã bắt đầu thấy cuộc sống có những thứ còn quan trọng hơn. Thế giới này có thể không cần đến những thứ vớ vẩn được gọi là nghệ thuật, không cần đến những sản phẩm của gã, có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng mà gã lại muốn có được con đàn bà kia, chuyện đó quan trọng hơn hết thảy, chuyện đó chiếm hết thời gian sức lực tâm trí của gã, vậy là gã tiêu đời.

Bấy lâu nay mình khoái lý thuyết của anh giai Freud, đến giờ vẫn vậy. Lý thuyết ấy rất phức tạp và đủ thứ ngôn ngữ chuyên ngành, nhưng nói ngắn gọn lại thì rất đơn giản: Freud nhìn đời qua cái bướm, mọi thứ hành vi con người đều được quy chụp qua cái lăng kính lông lá hình chiêc lá tuyệt đẹp đó. Thịnh hay suy đều từ đó, khi giác ngộ được điều này rồi thì đúng hay sai chẳng quan trọng, mọi lỗi lầm được tha thứ, và đến lượt chính bạn sẽ nhìn đời qua khe lá.

Bạn sẽ thấy một bầu trời xanh qua kẽ lá, đẹp tuyệt!

Câu chuyện tào lao còn dài, hứng lên lại tán tiếp…




Những ý nghĩ vớ vẩn tào lao và lãng mạn

Mình có ông anh ngập vào bóng bánh hơn chục năm nay không dứt ra được, vài ông bạn và ông em khác cũng vậy, không bóng bánh thì lô đề chắn cạ xóc đĩa và các bộ môn cờ bạc khác. Đặc điểm chung của đám này là nợ nần như chúa chổm. Bởi những nguyên do éo le và hài hước mà chỉ có trời mới hiểu nổi, cuối cùng tự dưng hiện nay mình lại đang có những mối quan hệ mật thiết với dân cờ bạc chuyên nghiệp. Và bản thân mình thì đang nợ nần ngập cổ.

Những kẻ ngoài cuộc sẽ luôn có một cái nhìn ác cảm, kẻ cả, về những con bạc. Nhưng thực ra những con bạc chỉ là những kẻ mơ mộng, lãng mạn, tin vào vận may và phép màu. Tất nhiên họ là những kẻ liều lĩnh, lười nhác và điên rồ. Nhưng trên đời này thiếu gì kẻ lười nhác điên rồ cơ chứ. Bạn hãy mở bất cứ một trang báo nào ra, sẽ tìm thấy vô số những kẻ điên khùng ra vẻ lạc quan đang huyên thuyên ngay trang nhất về chỉ số tăng trưởng kinh tế, về chỉ số lạm phát, về giải pháp màu nhiệm cho nạn ùn tắc giao thông đô thị… v v…

Tiết lộ với các bạn một điều bí mật chẳng mới mẻ gì: Đa phần các nhà lãnh đạo và các chuyên gia của chúng ta đều từng ở Trâu Quỳ mà ra. Cũng bằng những cách bí hiểm và éo le nào đó, mà cũng chỉ có trời mới hiểu nổi, họ bỗng dưng tình cờ trở thành các nhà lãnh đạo và chuyên gia về mọi vấn đề. Vậy là các bạn sẽ trở thành những con chuột thí nghiệm của họ.

Chả có gì buồn cười ở đây cả, xin thề. Một lãnh đạo ưu tú và lười nhác của chúng ta, một ngày đẹp trời bỗng dưng nghĩ ra cách hạn chế 50% phương tiện giao thông mỗi ngày trong đô thị theo biển số chẵn/lẽ, nghĩa là theo kiểu xóc đĩa vậy, bạn đã thấy tham gia giao thông bây giờ thực sự là đầy tính chất may rủi cờ bạc chưa? Tất nhiên là bạn sẽ muốn luôn gặp may mắn, bạn muốn ngày nào cũng ra đường hả? Đơn giản thôi, cố gắng sở hữu 2 chiếc xe, một chiếc biển số chẵn, một chiếc biển số lẻ.

À thôi chả cần sa đà nhiều, quay lại vấn đề về sự lãng mạn mơ mộng của các con bạc. Mình đã mô tả khá kỹ tâm lý mấy tay lô đề trong truyện Săn cá thần. Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ, cần phải bàn rộng thêm ra trong các lĩnh vực khác, để thấy rằng về cơ bản tất cả chúng ta đang cùng tham gia những canh bạc cuộc đời, và đa phần đều đặt sai cửa.

Bạn gặp một cô ả/anh chàng, bạn đặt niềm tin vào họ, trót lún sâu vào mối quan hệ đó, để rồi một ngày nọ cả hai đều nhận ra mối quan hệ này đều không mang lại điều họ mong muốn, chẳng có phép màu, chẳng có tình yêu, chẳng gì hết, ngoài sự tổn thương. Bạn đầu tư tiền bạc, thời gian, công sức vào một lĩnh vực kinh doanh, sau vài tháng, hoặc vài năm, bạn mới tình cờ gặp lại một ông bạn ở quán nhậu, và ông bạn này khoe vừa mới chơi xì thắng được vài tỉ bạc. Hóa ra chẳng có gì là tình cờ cả, cuộc nhậu này là để ăn mừng canh bạc đó. Bạn cười nói nâng cốc tâng bốc chúc mừng ông bạn, nhưng lòng cay đắng nhận ra rằng trong khi bạn è cổ ra kinh doanh thua lỗ thì chỉ bằng vài ván bạc, kẻ kia đã kiếm được số tiền mà mọt kiếp bạn cũng không kiếm nổi. Lẽ ra mình cũng nên giao du theo thằng cha này chơi bời món đó và đặt tất tay theo cửa của nó, bạn nhủ thầm và thở dài. Điều tương tự cũng thế đối với những gã khác trúng mánh khi chơi lô đề, bóng bánh, kinh doanh bất động sản, môi giới, chứng khoán…

Nhưng đấy là bạn chỉ nhìn thấy những kẻ thắng, còn phần đông những kẻ thua tha thì hoặc là đã chết rụi ở xó xỉnh nào đó, hoặc chui rúc trốn tránh như những con chuột, thậm chí như những con chuột chết, bốc mùi.

Khi mà bạn nợ nần ngập cổ, thất bại trên mọi phương diện, bạn nghĩ sự im lặng là khôn ngoan. Mất tất cả, tiền bạc, tài sản, gia đình, danh dự, người thân, các mối quan hệ… Một con dốc dài chờ phía trước, và cứ thế, cuộc đời bạn trượt dài… Bạn biến mất khỏi cuộc đời.

Nhưng về bản chất, con người ta vốn lãng mạn, các con bạc luôn có thừa đặc tính này. Với những kẻ chơi lô đề, giấc mơ thường trực là ăn thông 3 tay liên tiếp. Chả cần phải là giáo sư Ngô Bảo Châu cũng biết 1 vốn sẽ lời 70X70 là bao nhiêu tiền. Có thể nói, Việt Nam là đất nước có số lượng các nhà nghiên cứu toán học lớn nhất trên thế giới, cứ thử lượn một vòng các quán nước vỉa hè thì biết, quán nào cũng có những cuốn sổ ghi chép tỉ mỉ hàng dãy những con số, mà họ quen gọi là Sổ Kết Quả.

Tại sao những kẻ chơi lô đề hay luận giải những giấc mơ? Đơn giản vì họ là những kẻ mơ mộng.

Gần đây cuộc sống của mình có một vài biến cố nho nhỏ, cùng vài sự việc ngẫu nhiên, khiến mọi thứ trở nên có vẻ rất khó khăn, nhưng với bản chất lãng mạn và liều lĩnh, mình luôn tự nhủ: Kệ con mẹ nó!

Và đó là lý do hôm nọ mình có nói một câu như thế này: Chả biết mình đang mơ hay tỉnh, nhưng tự dưng thấy mọi thứ thật rõ ràng và đơn giản, tuyệt vời, giống như là ý nghĩ của một gã trung niên vừa đi sắm kính lão về. Mình già mẹ nó thật rồi!

Có lẽ chỉ trẻ thơ và người già mới nhìn cuộc đời đơn giản, rõ ràng, và tuyệt vời như vậy. Gần đây mình hay dành thời gian ngắm bọn trẻ con, chơi với chúng, nói chuyện, quan sát và tìm hiểu những ý nghĩ của chúng, rất thú vị!

Một kẻ loser viết văn, như mình, như những con bạc thua tha, như một con chuột, nên trốn vào một góc, đào hang, tự đào mồ chôn mình, hí hoáy viết những điều nhảm nhí như này, gặm nhấm nỗi cô độc và niềm tin mù quáng của mình, vào văn chương, vận may, phép màu, cờ bạc, tình dục, tiền bạc, ma túy. Và thậm chí, cũng có thể sẽ có một niềm tin khá xa xỉ, về thứ được gọi là… tình yêu.

Tình dục là chuyện TO hay chuyện nhỏ?

Tình dục là chuyện TO hay chuyện nhỏ?

bởi Đặng Thiều Quang vào ngày 22 tháng 2 2012 lúc 11:32 chiều ·
-         Em thích anh…
-         Anh cũng thế, anh rất thích em.
-         Chuyện vừa rồi rất đặc biệt. Anh tuyệt quá!
-         Em cũng vậy, em rất đặc biệt, rất tuyệt.
-         Có lẽ… em sẽ yêu anh mất.
-         Có thể anh cũng vậy.
-         Nghe không chắc chắn lắm nhỉ… tại sao lại không chứ?
-         Thì… nó vốn là thế mà.
-         Em không hiểu… ý anh là?
-         Ý anh là… Hừm, ý anh là thế đấy.
-         Sao nào?
-         Biết nói thế nào nhỉ? Hừm! Có thể với anh, với tuổi của anh, hiện tại, nói chung là với mọi thứ mà anh vừa trải qua, mọi thứ anh đang chịu đựng… thì tình yêu là một thứ có vẻ hơi… xa xỉ.
-         Ok em hiểu rồi. Vậy thì…
-         Vậy chúng ta sẽ không bao giờ nói chuyện về tình yêu nữa, nhé? Có được không?
-         Ok, vậy mình sẽ nói về chuyện gì?
-         Về tình dục.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-         Bố ơi tình dục là gì?
-         Hả???
-         Tình dục là gì?
-         À, là chuyện người lớn họ làm khi yêu nhau ấy, thơm nhau, hôn nhau, âu yếm tình cảm. Đấy, như trong phim vừa chiếu trên ti vi đấy.
-         Thế là yêu nhau hả bố?
-         Ừ, là yêu nhau, đúng rồi. Yêu nhau là tốt.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đoạn bôi đậm là phụ đề trong phim (có thể mình đã bịa thêm tí cho thêm phần hấp dẫn), nhưng câu chuyện là mình nằm xem phim ở phòng khách, con bé Gấu nhà mình quanh quẩn chơi bên cạnh, mình quên mất là nó đã biết đọc và đọc rất tốt kể cả những đoạn phụ đề bắn nhanh như đạn của các nhân vật. Ngay sau trường đoạn đối thoại bôi đậm trong phim kia nó bỗng hỏi mình mấy câu (in nghiêng) trên làm mình vừa buồn cười vừa bất ngờ. Gấu học lớp 1, mới được bầu làm tổ trưởng, lấy làm vinh dự lắm, về líu lo kể chuyện được đứng đầu hàng, được thu bài các bạn, và ti tỉ chuyện vặt vãnh của bọn trẻ…

Mình đã từng biết nhiều phụ nữ đẹp, từng yêu những phụ nữ đẹp, nhưng chưa thấy ai đẹp như con bé Gấu, thề luôn! Nhìn cái miệng nó líu lo hát thì chỉ muốn cắn cho một cái.

Trong cái đầu ngây thơ của nó từ nay về sau tình dục nghĩa là yêu nhau, yêu nhau là tốt.


Gấu đấy